Sunday, 23 January 2011

Cảm nhận về văn hóa ứng xử ở Mỹ


Ảnh minh họa google.

Ăn xin cũng có văn hóa ứng xử của người ăn xin. Họ không bao giờ đeo bám, kể lể hay chìa tay trước mặt người đi đường, mà thường đứng ở ngã tư đông người giơ tấm biển "cần giúp đỡ".

Kính gửi Ban Thế Giới và diễn đàn Người Việt 5 châu. Trước đây tôi có viết một bài về "Được và mất khi đi định cư Mỹ", xin chân thành cám ơn ban biên tập đã cho đăng bài, xin trân trọng tất cả những ý kiến khen chê của bạn đọc trên diễn đàn.
Sau hơn một năm sống ở Mỹ, tôi có cảm nhận về văn hóa trong ứng xử của xã hội Mỹ mà tôi được tiếp xúc, xin nêu ra để chúng ta cùng nhau trao đổi.
- Văn hóa ứng xử nơi công cộng: Tiếng xin lỗi và lời cám ơn luôn được sử dụng nơi công cộng như siêu thị, nhà hàng, xe buýt... Khi lên xuống xe buýt, hành khách chào tài xế và ngược lại. Khi vào cửa bất cứ nơi nào, người đi trước đứng lại giữ cửa cho những người đi sau bước vào xong mới đến phiên mình và người đi sau luôn nói tiếng cám ơn người đã giữ cánh cửa cho mình đi vào. Khi có sự cố va chạm xảy ra thì lời xin lỗi luôn được vui vẻ chấp nhận. Từ khi ở Mỹ đến nay, tôi chưa thấy ai to tiếng hay cãi vã nhau nơi công cộng, mọi người luôn nhường nhịn nhau trong giao tiếp, nhất là xếp hàng theo thứ tự không bao giờ chen lấn giành chỗ cho dù bạn là ai (mới đây tôi xem trên một tờ báo online của Việt Nam nói về kỳ nghỉ hè ở Hawaii của Tổng thống Obama, ông ấy cũng đứng xếp hàng mua kem cho con như bao người khác, có kèm theo hình ảnh).
- Văn hoá ứng xử trong giao thông: Không có chuyện phóng nhanh, giành đường, vượt ẩu trên đường. Mọi người chấp hành luật giao thông như là một nét văn hóa của người lái xe. Đặc biệt ở ngã tư khi đèn tín hiệu giao thông bất ngờ trục trặc không hoạt động hay báo hiệu không đúng, thì mọi người nhường nhau, mỗi chiều di chuyển khoảng 4-5 chiếc sau đó tự động nhường đường cho chiều kia đi, 4-5 chiếc cứ thế lần lượt mà đi không xảy ra kẹt xe dù không có cảnh sát ở đó. Ở Mỹ có luật cấm uống rượu bia khi lái xe, nhưng điều quan trọng tôi thấy là ý thức tự giác của mọi người, hầu như không ai uống rượu bia khi lái xe (nếu có thì rất hiếm không đáng kể).
Tôi nói như vậy vì ở Việt Nam mỗi buổi chiều tối nhất là những ngày lễ hay cuối tuần, các nhà hàng, quán nhậu người đi xe (gắn máy, xe hơi) đến ăn nhậu rồi sau đó lái xe về có ai chấp hành đâu, mặc dầu có luật cấm uống rượu bia khi lái xe (trong số đó có tôi khi còn ở Việt Nam).
Những con đường nội bộ trong siêu thị, khu mua sắm, khu dân cư khi gặp người đi bộ băng ngang qua thì tất cả lái xe phải dừng lại nhường đường sau đó mới chạy tiếp. Xe hơi chạy rất nhiều trên đường cũng như trong trung tâm thành phố nhưng không có một tiếng còi xe, nhiều lúc thèm được nghe một tiếng còi xe như hồi còn ở Việt Nam nhưng không có, dù nhà tôi ở cạnh đường xe lưu thông. Giữa đêm khuya vắng vẻ không có chiếc xe nào qua lại nhưng người lái xe vẫn chờ đèn xanh ở ngã tư bật sáng lên rồi mới tiếp tục chạy.
- Văn hóa ứng xử nơi công sở, bệnh viện: Khi đến công sở, điều đầu tiên bạn nhận được là lời chào hỏi của nhân viên làm việc và hỏi bạn có cần được giúp không, sau đó rất vui vẻ giải quyết công việc cho bạn đến khi xong và không quên chúc bạn có một ngày tốt đẹp. Trong bệnh viện, khi bạn đến nhân viên hành chánh nhanh chóng làm các thủ tục, các cô y tá niềm nở đón bạn vào phòng chờ đợi, sau đó họ đi mời bác sĩ đến khám bệnh cho bạn. Các bác sĩ khám bệnh rất tận tình, nói chuyện nhỏ nhẹ với người bệnh, thật tuyệt vời trong giao tiếp với bệnh nhân làm cho bạn cảm thấy bệnh tình cũng được thuyên giảm phần nào.
- Văn hoá ứng xử trong mua sắm: Hàng hóa bạn mua được đổi hay trả lại trong vòng một tháng sau khi sử dụng nếu bạn cảm thấy không thích nó (không cần sản phẩm bị hư hay trục trặc) và người bán vui vẻ nhận lại. Tại mỗi nơi mua sắm đều có một quày chuyên nhận lại hàng hoá đã bán mà khách đem trả lại, mọi người đều vui vẻ không có tiếng cãi vã giữa người mua và người bán. Ở Mỹ khi mua nhà bạn cũng được trả lại cho người chủ trong một tháng vào ở nếu bạn không thích ngôi nhà đó nữa (việc này tôi đã chứng kiến).
- Văn hoá ứng xử với người tàn tật: Tất cả xe buýt công cộng đều thiết kế bộ phận nâng và hạ người ngồi trên xe lăng lên xuống xe buýt và được mọi người nhường cho đi lên hay xuống trước, trên xe có chỗ dành riêng cho họ. Tại các bãi đậu xe đều có nơi đậu xe hơi riêng của người tàn tật. Các siêu thị có loại xe đặc biệt giúp họ di chuyển lựa chọn hàng hóa trong siêu thị. Trong thiết kế đường xá ở Mỹ các vỉa hè đều có độ dốc thoai thoải với mặt đường tại các giao lộ ngã ba hay ngã tư, để người tàn tật ngồi xe lăn tự mình điều khiển lên xuống vỉa hè dễ dàng. Do đó họ có thể đi dạo phố một mình như người bình thường. Nhìn chung người tàn tật ở Mỹ được xã hội quan tâm giúp đỡ và hoà nhập tốt với cộng đồng.
- Văn hóa ứng xử với thiên nhiên: Thành phố nơi bạn tôi ở có rất nhiều hồ, các loài chim hoang dã như vịt trời, mòng biển, quạ, bồ câu... sinh sống, tụ tập đông đúc và thân thiện bên cạnh con người đi chơi xung quanh hồ. Khi đi chơi trên núi, tôi gặp những đàn nai, dê núi bình thản ngậm cỏ trên vách núi gần đường xe chạy qua mà không hề sợ sệt vì chúng không bị ai săn bắt cả.
Thậm chí ăn xin cũng có văn hóa ứng xử của người ăn xin, họ không bao giờ đeo bám, kể lể hay chìa tay trước mặt người đi đường. Thỉnh thoảng tôi thấy họ thường đứng ở ngã tư có đèn giao thông xe cộ hay dừng lại và cầm tấm bản nhỏ ghi chữ "cần giúp đỡ" hay ngồi một chỗ xin nơi có đông người qua lại mà không làm phiền ai cả (cũng xin nói thêm thường họ không làm việc và là những người nát rượu).
Xã hội nào cũng có nhiều nét văn hóa, trong đó văn hóa ứng xử tuy không có gì cao siêu, nó rất giản dị và bình thường, nhưng nó làm cho con người đối xử với nhau tốt đẹp hơn. Tôi chỉ nêu ra những cái phổ biến đã thấy và tiếp xúc được. Qua phần trình bày trên tôi không có ý đề cao xã hội Mỹ, tôi chỉ nhìn với góc độ văn hóa và tôi nghĩ rằng dù bạn là ai, sống ở nước nghèo, hay nước giàu có thì văn hóa ứng xử tốt trong sinh hoạt hàng ngày là giá trị chung cho mọi xã hội, chẳng qua là ta có hành xử nó như là một thói quen và trở thành ý thức của mỗi người trong cộng đồng qua nhiều thế hệ thì nó sẽ trở thành văn hóa.
Một nền giáo dục tốt cho con cái học tập, môi trường sống trong lành, xã hội mà mọi người đối xử với nhau có văn hóa và cơ hội đồng đều cho mọi người vươn lên tùy theo năng lực của mình đó là cái tôi cần khi đi định cư ở Mỹ. Còn việc kiếm tiền ư? Không phải là mục đích của tôi ở đây, vì ở Việt Nam tôi từng kiếm tiền, đối với tôi tiền như thế là đủ. Sau này đến tuổi già "Lá rụng về cội " tôi sẽ về Việt Nam nơi tôi sinh ra để sống vui vẻ hết quảng đời còn lại. Với tài sản còn ở Việt Nam (tiền gửi ngân hàng và nhà để lại tôi không phải lo lắng gì cả). Lúc đó tôi sẽ cố gắng sống tốt, làm gương cho cháu con và giáo dục chúng sống sao cho là người ứng xử có văn hóa.
Cuối cùng xin góp một ý kiến nhỏ gửi đến người giàu ở Mỹ, các bạn lên diễn đàn nói về nghề nghiệp, cách kiếm tiền làm giàu của mình đó là quyền của bạn và bạn có thể tự hào về điều đó. Chỉ có điều đừng nên khuyên bảo mọi người nên làm theo cách làm và cách suy nghĩ của bạn để tránh những tranh luận bài bác nhau không cần thiết trên diễn đàn.
Thân chào. Chúc các bạn nhiều sức khỏe, hạnh phúc. Cầu mong một mùa xuân vui tươi, an lành và thịnh vượng đến với mọi người Việt Nam chúng ta.
Lucky

Nguồn Vnexpress 

Friday, 21 January 2011

8 suy nghĩ chú rể giấu kín trước lễ cưới

'Ngày trọng đại' đang tới gần, chắc hẳn bạn và người ấy đều có tâm trạng hồi hộp và lâng lâng như nhau. Tuy nhiên, khác với các tân nương, lộ rõ vẻ lo lắng lẫn niềm vui trên khuôn mặt, tân lang lại giấu kín điều đó. Dưới đây là 8 điều, các chú rể không bao giờ tiết lộ trước khi đám cưới diễn ra.

1. Không chỉ riêng cô dâu mới chăm chút vẻ ngoài, các chú rể cũng khá để ý tới nó. Chàng thực sự thấy hồi hộp vì không biết ngày mai, trong bộ lễ phục, trông mình có bảnh trai, chín chắn và ra dáng một người đàn ông thực sự trưởng thành không?
2. Anh ấy rất vui mừng về đám cưới nhưng chắc chắn không để lộ điều này cho bạn biết.
3. Chàng sẽ cẩn thận để bản thân không lúng túng rồi phải ngượng ngùng vì sự vụng về và cố gắng tạo ra một đêm tân hôn tuyệt vời để cô dâu không bao giờ quên được.
4. Sau ngày hôm nay, trách nhiệm của chàng thêm phần nặng nề. Chàng cần cố gắng làm việc, kiếm nhiều tiền hơn nữa để lo cho vợ con và trở thành trụ cột trong gia đình.
5. Tương lai chắc hẳn chàng sẽ không được thoải mái "đàn đúm", đi nhậu nhẹt với mấy thằng bạn thân như trước.
6. Nếu lúc trước chỉ có một người phụ nữ "quản thúc" là mẹ của chàng, giờ chàng lại có thêm một người vợ quản lý.
7. Lúc trước ở nhà, khi chàng bừa bộn, cùng lắm là chỉ bị mẹ cằn nhằn vài câu. Nhưng vợ thì khác, nếu thường xuyên quẳng đồ lung tung, để bà xã tức giận, vừa mất công dỗ dành mà có khi lại bị "cấm vận" dài dài.
8. Lại thêm một người nữa "tranh cướp" ti vi và buồng tắm với chàng.

St

Thursday, 20 January 2011

Hà Nội những ngày giáp Tết

9h28' AM 
Ngồi trên văn phòng ấm cúng quá, mà ngoài trời thì thời tiết buồn hiu à :(. Mưa phùn, gió bấc, cái rét buốt cắt da cắt thịt đặc trưng của Hà Nội khiến người ta vừa ghét vừa yêu....


Kể ra thì cũng lạ thật, Nó tự thấymình mạnh mẽ,trưởng thành hơn trong 2 tháng vừa qua...


2 tháng không Anh 
2 tháng không SMS 
2 tháng không một cuộc gọi 
2 tháng tràn ngập những nhớ nhung, những giận hờn, những yêu, những dại.... 


......


2 tháng với Nó chỉ có gia đình, công việc, và bạn bè. 
Nó thấy yêu cái gia đình đông đúc anh chị em của Nó, yêu những câu Mẹ vẫn hay cằn nhằn nó hằng ngày, yêu cả những lời trách móc có fần nặng nề của Ba,yêu những câu nói ngây ngô của mấy nhóc em tiểu quỷ :x... Yêu lắm Gia Đình ơi!!!!


Nó yêu công việc hiện tại, âm thầm thực hiện cái ước mơ cháy bỏng của Nó, Nó nghĩ sẽ ra sao nếu vắng Anh lâu như vậy mà không có Gia Đình, công việc và bạn bè luôn kề bên?
Công việc khiến Nó yêu đời hơn,mỗi khi hoàn thành một việc gì Nó luôn cảm thấy rất tự hào về bản thân, Nó muốn SMS,muốn gọi điện, muốn chạy đến bên Anh mà líu lo khoe khoang rằng nó đã làm được rất tốt.... Nó cầm chiếc điện thoại yêu quý lên với tâm trạng tươi vui, hứng khởi để SMS ngay với Anh, và .... Nó khựng lại, Anh đang busy lắm, Anh cần thời gian để hoàn thành công việc một cách tốt nhất... Nó kìm nén niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của mình để dành cho Anh những khoảng không nhất định.... Anh cần cái không gian đó....!!


Công việc nó gần đây, tương đối suôn sẻ, tuy cũng có những bất trắc, rắc rối nhưng nó đủ khôn ngoan,tỉnh táo để lèo cái con thuyền sự nghiệp, lèo lái cái con đường mà nó đã chọn.. NÓ vượt qua đầy kiêu hãnh....


Nó đang hạnh phúc lắm với rất nhiều công việc đang chờ Nó.
Nó thật hạnhphúc khi chiều chiều tan tầm về thật sớm để đi đón nhóc em.
Nó tươi vui khi đi chợ, nấu ăn chăm sóc cho gia đình.
Nó thấy nó thật có ích.... 


Thời gian tới, chị xinh đẹp của Nó sẽ lên xe hoa về nhà chồng.... 
Nó mừng cho chị lắm lắm, nó mong chị luôn hạnh phúc và vững bước trên đường đời....
Chắc chắn sẽ có nhiều chông gái,sóng gió phía trước. Nó mong chị nó luôn tự tin, luôn bình tĩnh, luôn thấu hiểu mọi sự việc để có cách giải quyết hợp lý..... Cầu chúc cho chị!!! :X :X

Hôm nay, công việc nhàn rỗi, Nó ngồi gõ lạch cạch để update thông tin lên blog của riêng Nó :P.
Thời tiết lạnh thế này mà có nhiều đám cưới quá, nó có đến gần chục cái đám cưới trăm năm đang chờ đây..... 
Nócũng nóng lòng tưởng tượng đến cái ngày trọng đại ấy, nó nở nụ cười hạnh phúc bên Anh..... :">


Nó lại ngủ mơ giữa ban ngày rùi, tỉnh đi .... Anh nói sẽ tính chuyện trăm năm vào năm 30tuổi :@).


Trở về với thực tại, trong văn fòng rất ấm, ngoài trời rất lạnh. 
Sáng này vì quá lạnh lẽo nên nó đãtự thưởng cho mình đi taxi đi làm, chứ đi xe máy trong cái lúc cơ thể đang sụt sịt thế này thì nó sẽ nằm liệt giường ở nhà mất :P.


9h50' AM


Sếp gọi,lại chuẩn bị họp 


...........................

Wednesday, 19 January 2011

Cha dạy con gái - St


Một người không tốt với con, con không nên quá bận tâm. Trong cuộc sống của con, không ai phải có nghĩa vụ đối tốt với con trừ cha mẹ. Còn với những người tốt với con, con nên trân trọng và biết ơn điều đó.

Nhưng con cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng. Hãy nhớ, họ tốt với con không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến con.

Không có ai là không thể thay thế, không có vật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của con. Vì thế, nếu sau này người con yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi con có thể đặt niềm tin, con cũng đừng bi lụy.


Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, con đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích. Người ta tham vọng sống lâu nhưng con chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày. Hãy trân trong và yêu lấy cuộc sống hiện tại của con.

Trên đời này không có gì là nhất cả, tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời con, nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi. Nếu như người đó rời xa con, con hãy học cách chờ đợi. Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn con lắng lại rồi nỗi đau của con cũng sẽ dần biến mất. Con đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn.

Có những người thành đạt mà không cần trải qua nhiều trường lớp, nhưng điều đó không có nghĩa con thôi nỗ lực học tập. Kiến thức con học được chính là vũ khí con cần có, hãy nhớ người ta không thể làm gì nếu họ chỉ có tay không.

Con không nhất thiết phải chăm sóc cha nửa cuộc đời con lại và cha cũng thế. Khi trưởng thành, con có thể tự mình bước đi, trách nhiệm của cha cũng đã kết thúc. Sau này dù con hạnh phúc hay buồn đau, con đều phải tự mình lựa chọn và có trách nhiệm với nó.

Con có thể bắt mình phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với mình. Con có thể yêu cầu bản thân phải đối đãi tốt với người, nhưng con không thể kì vọng người ta sẽ làm ngược lại. Khi con tốt với họ, họ không có nghĩa vụ phải tốt lại với con. Hãy nhớ điều này nếu không con sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộc sống.

Cha đã mua vé số trong 26 năm thế nhưng chưa một lần trúng, điều đó nói lên rằng muốn giàu có phải dựa vào nỗ lực làm việc của bản thân, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả.

Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau, cho dù trong cuộc sống bận rộn con ít khi gặp mọi người, nhưng con hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn bên họ, hãy dành cho họ thời gian để yêu thương con hơn, và hãy gọi điện cho mẹ con.




Wednesday, 12 January 2011

Sao đàn bà phải làm đau đàn bà!!

Cơn mưa vương vấn mùa đông, lạnh lẽo vô tâm nhân nỗi cô đơn gấp nghìn lần, từng giọt đập vào gương mặt người con gái lặng lẽ một mình vượt ngược chiều mưa khiến em không muốn rơi nước mắt cũng phải bật khóc đau đớn khôn nguôi.
Sáng nay em vô tình đọc được facebook cô ấy, chỉ một dòng status của một người con gái yêu thương một chàng trai như bao câu chuyện tình yêu lãng mạn em viết... mà nó như hồn ma ám ảnh trí óc em cả ngày hôm nay.
Anh có đọc được không?
Cô ấy nói rằng dù chàng trai em yêu thương làm đau đớn cô ấy thế nào... cô ta vẫn dại khờ yêu thương anh bất kể. 
                                 
 Một đứa con gái như em cứ tưởng đã giật được người cô ấy yêu thương ra khỏi thế giới màu hồng mơ mộng ấy bao nhiêu lần thì suốt cuộc đời em vẫn đang đi lẩn quẩn vòng quanh trong trái tim cô ấy thì suốt cuộc đời, anh vẫn hiện diện trong trái tim bé nhỏ ấy, thì suốt cuộc đời dẫu hả hê, và dẫu sở hữu, nhưng em vẫn không bao giờ thật sự có được anh ... :)
“Bất kể anh làm em đau như thế nào, em vẫn chịu đựng nổi mà người em yêu ơi. Chỉ xin anh đừng rời xa em. :)”
Vì thế em bất giác suy nghĩ, có phải em đang tự sắm cho mình một vai phụ phản diện trong những bộ phim tình cảm lê thê não tình? Có phải nếu em xem tình yêu này như một tiểu thuyết em vẫn viết, em sẽ ghét bản thân mình vô hạn không thể nào tha thứ?
Và tại sao đàn bà chúng em, suốt cuộc đời vẫn phải vì những thằng đàn ông như anh, làm đau đớn những người đàn bà yếu đuối khác như chính mình?
Cô ấy suy cho cùng cũng chỉ là một người yêu anh... trước em.
Cô ấy lại còn dịu dàng bên anh không suy nghĩ, không nghi ngờ. Vẫn cho anh những khoảng trời riêng để xây cho em tình yêu ước vọng. Vẫn cho anh một khoảng trống trong trái tim dành cho một người thứ ba như em... khoảng trống tuy nhỏ bé nhưng đủ cho em cảm thấy rộng lớn để yêu anh khờ dại. Cô ấy vẫn vờ không biết lời nói dối vụng về của anh mà cho em một đốm lửa sưởi ấm con tim yếu đuối ngày sinh nhật. Cô ấy vẫn cao thượng ban phát cho em khoảng thời gian nhỏ bé đủ để đặt vào môi anh nụ hôn cuối năm vội vàng.
Vậy tại sao đứa đàn bà như em lại có thể lạnh lùng dùng thương cảm của mình như con dao sắt cạnh, đâm sau lưng cô ấy hết lần này đến lần khác?
Vẫn vờ vịt vô tình đặt môi son lên áo khi anh ra về...
Vẫn trộn lẫn mùi nước hoa em ưa thích vào một người đàn ông có người yêu không thích - người yêu - mình xài nước hoa ...
Vẫn giành lấy chiếc váy hồng rẻ tiền anh gấp gáp mua về làm quà giáng sinh lúc rời khỏi nhà em ...
...
Chỉ vì một người đàn ông đểu giả như anh, có một người đàn bà yêu thương mình mà vẫn thấy không đủ.
Chỉ vì một thằng đàn ông bạt nhược như anh, không muốn bỏ một tình yêu chắc chắn lâu năm để theo thứ tình yêu thanh xuân em trao tặng. ...
“Sao Đàn bà phải làm đau Đàn bà?” - Em biết sẽ có một ngày cô ấy đứng trước em nổi giận hỏi câu này.
“Vì tình yêu cho một người Đàn ông đểu cáng.” - Anh nghĩ em có thể trả lời cô ấy như thế này không?
???
???
???
???
Hay là em phải ra đi ....................... :)

Sưu tầm

P/S: Phải chi có người hiểu.... Giữa tình bạn và tình yêu chốc lát người ta chọn điều thứ 2 thì ta đâu thể nói được gì thêm nữa.

Wednesday, 5 January 2011

00:44' ---- 05/01/2011

Cô ấy hy sinh vì anh ấy.

 Anh ấy đau vì sự hy sinh đó.

 Họ lừa dối nhau để mong nhau hạnh phúc.

 Nhưng họ vẫn yêu bản thân mình đến độ ích kỷ không muốn hoàn toàn rũ bỏ đối phương.

 Vẫn lưu luyến níu kéo quá khứ và hình bóng người mình yêu thương trong tâm trí...