Wednesday, 2 June 2010

Sad

Đã rất lâu kể từ ngày yêu anh, em không còn ham chơi,la đà vào các cuộc vui. Đã quá đủ nhẫn nhịn với mọi thứ xung quanh mình. Em cảm thấy hài lòng với cuộc sống chỉ có tình yêu đó. 


Đến hôm nay, khi cuộc sống ấy không hài lòng với em, thì em mới chịu bước ra cái vỏ bao bọc của những thương nhớ để hòa mình vào cuộc sống nhộn nhịp ngoài kia.

Hôm qua em còn khóc, khóc rất nhiều, khóc như thể không điều gì có thể làm em nguôi ngoai được, thì hôm nay nước mắt em đã không còn chảy, ngay cả khi em cố để khóc cho nhẹ lòng.

Ấy là bởi vết thương em đã lành, lòng em đã nguội lạnh, hay là bởi em đang đau hơn ngày hôm qua và vết thương mà anh gây ra đã trở nên sâu đậm quá.

Không sao anh à,một chút dịu dàng của em, một chút nhớ nhung của em và một chút yêu thương của em có thể làm em bây giờ đau đớn, nhưng nó sẽ qua đi mau thôi. Và ngay cả khi nó không chịu ra đi, vẫn nhẫn nại ở lại đây thì cũng chẳng hề gì, em biết em yêu và em tin là em được yêu là đủ.

Em bước ra ngoài khi nhịp chân tưởng như một người đang thoi thóp những hơi thở cuối cùng, em lảo đảo bước đi, đầu óc quay cuồng, chân tay nặng trĩu.... và cứ thế em bước đi. Đi mà chẳng biết mình đi đâu, những con người xa lạ lướt qua em trên khuôn mặt họ có nhiều cảm xúc,người vui kẻ buồn. Và em cũng vậy,giữa đám đông em chỉ là em, chỉ là một người xa lạ bước đi trên đường.


Em có một nỗi buồn và nỗi buồn ấy sinh ra nhiều nỗi buồn khác. Em nhớ anh và nỗi nhớ ấy nhân lên thành nhiều nỗi nhớ trong từng phút giây. Nếu anh chẳng đẩy em ra khỏi con đường này, thì có bao giờ em đi được tới nơi nào không? Bởi vì em quá an phận, em quá yêu anh, nên bây giờ em mới cảm thấy ngỡ ngàng khi phải bước qua ranh giới mới.


Khi một chuyện tệ thì mọi chuyện đều tệ!

Em buồn vì anh không hiểu em, nhưng em vui vì em có nỗi buồn khác để quên đi nỗi buồn đó. Buồn vì người ta chửi mình, người ta lôi mình ra để bàn tán, phán xét và áp đặt vào một tội danh nào đó theo cách nghĩ của người ra. Nhưng nỗi buồn ấy còn dễ chịu hơn rất nhiều cái cảm giác người mình yêu thương nhất thế gian này bỗng dưng vô tâm và quá đáng.

Nhưng anh yêu ạ, rồi tất cả sẽ qua thôi. Cuộc sống mà, đâu chỉ buồn mãi hay vui mãi được. Ai cũng có quyền được hưởng hạnh phúc. Rồi chúng ta cũng sẽ vượt qua nỗi đau này. Nỗi đau ngày đêm lan tràn khắp mắt, môi, cơ thể em, khiến trái tim em đau buốt. Sẽ qua, sẽ qua thôi....

Và giờ đây, tâm trạng em chưa hoàn toàn ổn định, cảm xúc em còn đang lên xuống không theo một quy trình nào cả... Em vẫn phải thú nhận một điều không thể chối cãi rằng :" Em quá yêu anh! Yêu đến nỗi em sẽ tìm mọi cách dù có phải chết để có thể quên anh.".

Em làm được mà, đúng không anh ? 

No comments:

Post a Comment