" Anh đừng sợ!
Em đã không cần nữa
Nắng vàng anh từng hứa
Một vòng tay siết vào lòng điều quý giá cho không
Khúc ca sớm mai thời khắc giao mùa
Tiếng chuông ngân bay lên cao chạm vào mây làm rơi nước mắt
Khuấy động nham thạch nguội ngàn năm nằm sâu tầng đất
Nhật nguyệt giật mình vì nhớ tình yêu!
Đừng nương nhẹ em, đừng gắng nhìn em lâu thêm một phút
Đừng ngập ngừng những câu nói bâng quơ
Tên của anh vẫn nằm giữa bài thơ
Ngực em vẫn đau khi ngày mới bắt đầu bằng ý nghĩ
Về một tâm hồn nắng mưa nhàu nhĩ
Hòn đá xù xì chưa ai mài cho tròn trịa đã mọc rêu
Sông mà cũng có ngày cạn nước
Thì nỗi đau dài được mấy mùa!
.....
Thôi đừng dại gì đọc lại những vần thơ
Khi hết yêu, thơ như dao sắc
Cắt những nhát rạch ròi phá tan khoảnh khắc
Mảnh vỡ rơi trong vũ trụ của người
Khi hết yêu, thơ cay nghiệt một chuỗi cười
Đuổi theo ta đến tận cùng mép vực
Gương mặt thân thương trở về trong vô thức
Những thói quen giết chết niềm vui!
Đừng sợ cuộc đời thiếu một cuộc đời
Đừng sợ chia tay và nước mắt
Đừng sợ nói lời đắng cay thành thật
... "
Nguyen Thuy Anh
P/s: " ...Yêu thương không đúng cách sẽ làm gánh nặng cho người nhận nó.
Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước..."
Monday, 1 November 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment