Friday, 30 September 2011

Nếu anh yêu cô gái từng bị tổn thương........

Nếu anh yêu một cô gái từng bị tổn thương, làm ơn hãy kiên nhẫn...
Vì cô ấy đã mất đi một nửa trái tim mình, từng đón bình minh bằng đôi mắt sưng húp, từng làm việc quên ngày quên tháng để quên đi một vết thương lòng. Vì cô ấy từng cho đi rất nhiều để rồi nhận lại một vết thương mà có lẽ suốt đời không lành lại được. Vì cô ấy là một cô gái rất yếu mềm...

Cô ấy đã đến bên anh, rung động bởi những quan tâm, yêu thương thật lòng của anh. Cô ấy đã dũng cảm cho và nhận yêu thương thêm một lần nữa. Thì anh, người cô ấy đang gắn bó, đừng ép tình cảm của cô ấy phải tiến triển quá nhanh. Bởi cô ấy sợ...

Điều đầu tiên cô ấy sợ là làm anh tổn thương. Thật là như vậy đấy. Cô ấy băn khoăn mình đến với
anh vì điều gì, tại sao anh và cô lại yêu nhau? Vì anh quá tốt hay anh đẹp trai và giàu có? Vì anh là người đã ở bên lắng nghe và lau nước mắt cho cô?... Chỉ khi nào cô ấy không tìm ra lý do "vì sao mình yêu anh", cô ấy sẽ đến và ở lại bên anh vô điều kiện. Đó là lúc cô ấy yêu chính bản thân anh.

Nếu anh chưa từng yêu, chắc anh không thể hiểu cảm giác này. Hơn ai hết, cô ấy biết tình yêu mong manh đến thế nào, thoắt đến, thoắt đi như một cơn gió. Hơn ai hết, cô ấy hiểu nỗi đau do tình yêu gây ra sâu sắc đến bao nhiêu. Và vì yêu anh nên cô ấy không thể để anh phải chịu nỗi đau giống như cô ấy đang mang trong lòng.

Không phải là mối tình đầu của một cô gái, chắc chắn anh sẽ có nhiều thiệt thòi. Trước hết, đó là cảm xúc không còn vẹn nguyên. Cô ấy đã qua cái thời đòi anh phải chiều chuộng, qua những lúc giận hờn vì những chuyện cỏn con và trẻ con. Nhưng anh đừng vì thế mà nói năng thiếu thận trọng làm cô ấy tổn thương bởi giờ đây, tâm hồn cô ấy thật mong manh và nhạy cảm. Bất cứ điều gì anh chưa "uốn lưỡi" trước khi nói cũng làm cô ấy liên tưởng đến quá khứ và ảnh hưởng không tốt đến tình cảm hiện tại cũng như mối quan hệ của hai người.

Không phải là mối tình đầu của cô ấy, anh sẽ phải tốn nhiều công sức hơn để dành được trọn vẹn tình cảm yêu thương. Nhưng anh yên tâm, khi đã dành được thì điều đó hoàn toàn xứng đáng bởi khi cô ấy đã cam tâm tình nguyện thì đó là một sự thiết tha khó có thể đổi dời.
Tuy nhiên, hãy cố gắng hiểu và thông cảm cho những rung động nhỏ trong lòng cô ấy, trong trường hợp nó không dành cho anh, không phải vì anh. Nếu cô ấy rũ bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ không một chút cảm xúc thì có thể anh sẽ là nạn nhân tiếp theo. Nhưng nếu cô ấy luôn trân trọng và gìn giữ thì anh cũng sẽ được nâng niu trong một nửa còn lại của trái tim cô ấy.

Mối tình vừa đi qua đã lấy đi của cô ấy nhiều điều nhưng tất cả những gì còn lại, kể cả cuộc đời, sự tự do, mơ ước của cô ấy... là dành cho anh. Vậy nên, làm ơn hãy kiên nhẫn..

--

Sưu tầm

Tuesday, 13 September 2011

"Rõ ràng mỗi người là một cá thể độc lập, tại sao một người lại có thể lưu luyến một người khác như thế, đến nỗi không thể rời xa và cũng không thể quên"

Tuesday, 6 September 2011

Monday, 5 September 2011

..........


Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người đàn ông đã từng phụ bạc cô đó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của mình thưở nào. Cô đã từng vun tưới những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của đời mình lên người đàn ông đó, dành trọn cuộc đời và nước mắt, để tình yêu đâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng không đơm hoa kết trái, nhưng điều này có gì quan trọng, kể cả không có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng sẽ không bất hủ đời đời.

Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thưở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa - những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân của chúng ta.

Trích " Anh có thích nước Mỹ không?" - Tân Di Ổn

P/S: Cô tưởng rằng đó là ánh trăng rực rỡ nhất trong cuộc đời cô, nhưng trăng tròn sáng quá, cuối cùng sẽ lạnh giá..

Saturday, 3 September 2011

Phanh and Thanh

Lại một đêm mất ngủ..

Chìm trong nỗi đau, kỉ niệm ùa về, mọi thứ như cơn bão kéo đến bủa vây lấy tâm hồn non nớt của nó.. nó yếu đuối chống cự, nhưng dường như sự chống cự chỉ là hình thức, nó để mặc kỉ niệm giằng xé, dày vò trái tim, lý trí..

Nó khóc

Từng giọt nước mắt lăn dài

Nó cũng không buồn gạt

Cứ mặc đó

Thả trôi

Nó muốn để tâm trạng, cảm xúc của nó rơi tự do


.............


Rồi đâu sẽ có đó..

Sẽ là như vậy?

Nó hít một hơi thật sau

XÓA

Những bức ảnh, những dòng tin nhắn, số điện thoại, mọi thứ

Nó mang hộp kỉ niệm TY ra và nhìn ngắm, vuốt ve..

Có bao nhiêu thứ trong 4 năm qua..

Nó giữ hầu hết những hóa đơn của 2 người, nó hạnh phúc lưu giữ lại những khoảng khắc 2 người bên nhau.

Nhẹ nhàng đọc lại, nhớ lại, xếp lại... rồi ĐỐT

Chôn vùi kỉ niệm qua ngọn lửa.

Dường như đêm nay nước mắt nó nhiều hơn bao giờ hết..

Không có ai lấy ông tay áo chấm từng giọt nước mắt lăn dài trên má cho nó, những ngón tay thân thương kia không còn gạt nước mắt và vuốt ve nó vỗ về, yêu thương..

Nó thấy mình CÔ ĐỘC quá....!!

Nó đang nhớ lắm, nhớ da diết, nó đến cồn cào, nhớ dự dội như ngọn lửa kia đang thiêu rụi những kỉ niệm, thiêu luôn cả trái tim mong manh của nó..

NHỚ, NHỚ QUÁ

Anh ở đâu? Giờ này Anh có đang nhớ nó, đang nghĩ về nó như nó đang nhớ về Anh k?

Nó ước gì có phép nhiệm màu cho nó biết điều đó..
Nó mong ước có đc cái cảnh cửa thân kì của Doraemon để nó có thể tới bên Anh bất cứ khi nào nó muốn..
Nó viển vông quá phải k? Ảo ảnh quá...

Tỉnh mộng

Trở về với hiện thực

....


Bế tắc

Không lối thoát

Khó khăn

Đau đớn

Nặng lòng

Nó quỵ ngã trên con đường TY của chính nó

Nó THUA CUỘC rồi

Quay về đi thôi

....